Theo Business Insider, mạng lưới toàn cầu của các loại cáp ngầm là rất lớn, với chiều dài hơn 550.000 dặm (1 dặm = 1,6 km). Nếu nối kéo dài tất cả các cáp trong đại dương, chúng đủ dài để đưa bạn đến mặt trăng.
Hệ thống cáp điện báo đầu tiên có tên Transatlantic Telegraph Cable với khả năng xuyên đại dương, và chính thức cho phép truyền liên lạc đầu tiên vào ngày 16/8/1858 (theo Wikipedia). Tuy nhiên, tốc độ của nó khá chậm khi thông điệp đầu tiên được thực hiện phải mất hơn 2 phút để truyền một ký tự đơn.
Nền tảng của hệ thống cáp là một bó dây cáp quang bọc thép, đồng và nhựa. Các công ty có thể thêm lớp bảo vệ dây cáp khỏi va chạm tàu và các sinh vật dưới biển. Các loại cáp có kích thước bằng ống dẫn nước cứu hỏa chủ yếu được đặt nằm dọc theo dưới đáy biển.
Các sinh vật biển thường xâm phạm cáp dưới đáy biển, may mắn là các nhà nghiên cứu khoa học đã không phát hiện thấy bất kỳ tác động đáng kể từ môi trường này đến cáp ngầm. Do sức hút bởi từ trường của cáp cũng như độ cứng của hệ thống bảo vệ mà hiếm khi xảy ra trường hợp đứt toàn bộ cáp, nhưng nó có thể làm hỏng cáp.
Tàu cá được xem là kẻ thù lớn hơn hết khiến cho hệ thống cáp dễ bị đứt. Trong vùng nước nông, các ngư cụ và neo tàu có thể cắt dây cáp, vì vậy các nhà sản xuất tăng cường chúng với một bọc thép mạ kẽm và nhựa trộn với nylon.
Với sự đầu tư lớn về thời gian và tiền bạc cho hệ thống cáp mà thế giới mới có thể kết nối lại với nhau, và chúng ta phải chi trả tiền để bảo vệ hệ thống cáp internet nếu muốn tiếp tục duy trì thông tin liên lạc.